集大家书法 , 书法家学习创作站

当前位置

首页> 百家姓>>王拼音版

wáng
出处:百家姓

拼音版、注音及读音

   wáng yuán chū yǒu xǔ duō,dì wáng de hòu yì chēng wáng zǐ,wáng sūn,suì wèi shì。

  「王」源出有许多,帝王的后裔称王子,王孙,遂为氏。

   yī chū yú guī xìng,xiāng chuán wèi gǔ dì yú shùn zhī hòu,zǐ sūn zài chén guó,qí wáng tián hé wèi qí hòu rén。

  一 ; 出于「妫」姓,相传为古帝虞舜之后,子孙在陈国,齐王田和为其后人。

   èr chū yú zi xìng。shāng zhòu shí wáng zǐ bǐ gàn zhī hòu。

  二 ; 出于「子」姓。商纣时王子比干之后。

   sān chū yú? xìng。zhōu wén wáng dì shí wǔ zǐ bì gōng gāo zhī hòu yòu zhōu líng wáng tài zǐ jìn,yīn zhí jiàn bèi fèi wèi shù mín,qiān jū yú láng yá jīn shān dōng jiāo nán ,shì rén chēng qí wèi wáng jiā,qí hòu yì wèi wáng shì。

  三 ; 出于「?」姓。周文王第十五子毕公高之后 ; 又周灵王太子晋,因直谏被废为庶民,迁居于琅邪 ( 今山东胶南 ) ,世人称其为「王」家,其后亦为「王」氏。

   sì qín miè liù guó hòu,gè guó wáng zú bì nàn sǎn jū,zhì hàn cháo chū nián fēn fēn yì xìng wèi wáng shì。

  四 ; 秦灭六国后,各国王族避难散居,至汉朝初年纷纷易姓为「王」氏。

   wǔ nán běi cháo shí,xī wèi xiān bēi zú fù xìng kě pō shì。yì gǎi wéi wáng shì。

  五 ; 南北朝时,西魏鲜卑族复姓可颇氏。亦改为王氏。

   liù gǔ gāo lí guó jūn yǒu wáng shì。

  六 ; 古高丽国君有王氏。

   qī xī qián ěr zú yǒu wáng shì。

  七 ; 西钳耳族有王氏。

   bā cì xìng,rú yàn wáng dān de xuán sūn jiā,zài xī hàn mò nián wáng mǎng dāng cháo shí bèi cì xìng wáng shì。

  八 ; 赐姓,如燕王丹的玄孙嘉,在西汉末年王莽当朝时被赐姓「王氏」。

   jiǔ mào xìng,rú suí mò wáng shì chōng běn xìng zhī shì。

  九 ; 冒姓,如隋末王世充本姓支氏。
nbsp
 

   wáng zǐ qiáo

  王子乔

   shén huà chuán shuō zhōng de xiān rén。hàn liú xiàng liè xiān chuán juǎn shàng wáng zǐ qiáo: wáng zǐ qiáo zhě,zhōu líng wáng tài zǐ jìn yě。hǎo chuī shēng zuò fèng huáng míng,yóu yī luò zhī jiān,dào shì fú qiū gōng jiē yǐ shàng sōng gāo shān。sān shí yú nián hòu,qiú zhī yú shān shàng,jiàn bǎi liáng,yuē: gào wǒ jiā,qī yuè qī rì,dài wǒ yú gōu shì shān diān。zhì shí,guǒ chéng bái hè zhù shān tóu。wàng zhī bù dé dào,jǔ shǒu xiè shí rén,shù rì ér qù。yì chēng wéi wáng qiáowáng zǐ jìn。

  神话传说中的仙人。汉˙刘向˙列仙传˙卷上˙王子乔:王子乔者,周灵王太子晋也。好吹笙作凤凰鸣,游伊洛之间,道士浮丘公接以上嵩高山。三十余年后,求之于山上,见柏良,曰:告我家,七月七日,待我于缑氏山巅。至时,果乘白鹤驻山头。望之不得到,举手谢时人,数日而去。亦称为王乔、王子晋。

   wáng jiǎn shēng zú nián bù xiáng

  王翦 (生卒年不详)

   zhàn guó shí qín de míng jiàng,pín yáng jīn shǎn xī fù píng xiàn dōng běi wǔ shí lǐ rén。shì qín shǐ huáng,céng dìng zhàoyànjì zhū dì,hòu wèi lǐ xìn suǒ chán,xiè bìng guī lǐ,hòu xìn zhàn bài,shǐ huáng suì yòng jiǎn cè yǐ píng jīng。

  战国时秦的名将,频阳(今陕西富平县东北五十里)人。事秦始皇,曾定赵、燕、蓟诸地,后为李信所谗,谢病归里,后信战败,始皇遂用翦策以平荆。

   wáng zhāo jūn wáng qiáng shēng zú nián bù xiáng

  王昭君 ( 王嫱 ) (生卒年不详)

   hàn zǐ guī rén。yuán dì shí xuǎn rù yè tíng,hū hán xié chán yú rù cháo,qiú měi rén wéi yān zhī,dì yǐ qiáng cì zhī,hào níng hú yān zhī。jìn shí bì sī mǎ zhāo huì,gǎi chēng míng fēi。

  汉秭归人。元帝时选入掖庭,呼韩邪单于入朝,求美人为阏氏,帝以嫱赐之,号宁胡阏氏。晋时避司马昭讳,改称明妃。

   wáng mǎng

  王莽

   wáng xī zhī 321 379

  王羲之 (321~379)

   zì yì shǎo,dōng jìn lín yí jīn shǔ shān dōng rén,hòu nán qiān wèi kuài jī rén。cháng wèi yòu jūn jiāng jūn,shì chēng wáng yòu jūn。shàn shū fǎ,suǒ xiě cǎo lì,guàn jué gǔ jīn,yǐ lán tíng jí xùlè yì lùn děng wéi zuì,hòu rén chēng wéi shū shèng。

  字逸少,东晋临沂(今属山东)人,后南迁为会稽人。尝为右军将军,世称王右军。善书法,所写草隶,冠绝古今,以兰亭集序、乐毅论等为最,后人称为书圣。

   wáng ān shí 1021 1086

  王安石 (1021~1086)

   zì jiè fǔ,hào bàn shān lǎo rén,sòng lín chuān rén。bó lǎn qiáng jì,gōng shū huà,yóu shàn shī,ér wén cí jiǎn liàn。shén zōng shí wéi xiāng,gǎi gé zhèng zhì,ruì xíng xīn fǎ,yīn fǎn duì zhě zhòng duō,méi yǒu chéng gōng。fēng jīng guó gōng,zú shì wén。zhe yǒu zhōu guān xīn yìlín chuān jítáng bǎi jiā shī xuǎn děng。

  字介甫,号半山老人,宋临川人。博览强记,工书画,尤善诗,而文词简练。神宗时为相,改革政治,锐行新法,因反对者众多,没有成功。封荆国公,卒谥文。着有周官新义、临川集、唐百家诗选等。

   wáng yáng míng 1472 1528

  王阳明 (1472~1528)

   zì bó ān,zhè jiāng yú yáo rén。míng dài dà rú,hóng zhì jìn shì。zhèng dé shí xún fǔ nán gàn,dìng chén háo zhī luàn。jiā jìng shí fēng xīn jiàn bó,zǒng dū liǎng guǎng,pò duàn téng xiá zéi,zú shì wén chéng。qí xué yǐ zhī xíng hé yī wéi zhǔ,fā huī zhì liáng zhī zhī jiào,fǎn duì zhū xī gé wù qióng lǐ zhī shuō,jiǎng xīn xué yuān yuán yú sòng zhī lù jiǔ yuān,shì chēng yáo jiāng xué pài。cháng zhù shì yú yáng míng dòng,xué zhě chēng yáng míng xiān shēng,yǒu wáng wén chéng gōng quán shū。

  字伯安,浙江余姚人。明代大儒,弘治进士。正德时巡抚南赣,定宸濠之乱。嘉靖时封新建伯,总督两广,破断藤峡贼,卒谥文成。其学以知行合一为主,发挥致良知之教,反对朱熹格物穷理之说,讲心学渊源于宋之陆九渊,世称姚江学派。尝筑室于阳明洞,学者称「阳明先生」,有王文成公全书。
nbsp
 

   shān xī tài yuán jùn,shān dōng láng yá jùn,shān dōng běi hǎi jùn,hé nán chén liú jùn,shān dōng dōng hǎi jùn,shān dōng gāo píng jùn,shǎn xī jīng zhào jùn,gān sù tiān shuǐ jùn,shān dōng dōng píng jùn,hé nán xīn cài jùn,hé nán xīn yě jùn,jiāng sū shān yáng jùn,hé běi zhōng shān jùn,hé běi zhāng wǔ jùn,shān dōng dōng lái jùn,shān xī hé dōng jùn,gān sù jīn chéng jùn,sì chuān guǎng hàn jùn,jiāng sū táng yì jùn,hé nán hé nán jùn,hé běi hé jiān jùn,hé nán jí jùn,shǎn xī féng yì jùn,liáo níng yíng zhōu。

  山西太原郡,山东琅邪郡,山东北海郡,河南陈留郡,山东东海郡,山东高平郡,陕西京兆郡,甘肃天水郡,山东东平郡,河南新蔡郡,河南新野郡,江苏山阳郡,河北中山郡,河北章武郡,山东东莱郡,山西河东郡,甘肃金城郡,四川广汉郡,江苏堂邑郡,河南河南郡,河北河间郡,河南汲郡,陕西冯翊郡,辽宁营州。




仅供学习参考,难免有错误,欢迎批评指正。
上一篇:    下一篇:
王所属专题:本文《王》