贺
拼音版、注音及读音
hè yuán chū nbsp
「贺」源出 ;
yī wèi qìng shì suǒ gǎi,jù tōng zhì shì zú lüè suǒ zài,chūn qiū shí qí huán gōng zhī sūn gōng sūn qìng kè,tā de ér zi qìng fēng yǐ fù míng wéi shì。dōng hàn shí yǒu qìng chún,rèn shì zhōng,dāng shí hàn ān dì zhī fù wèi qīng hé wáng liú qìng,wèi bì qīng hé wáng de míng huì,qìng chún gǎi xìng wèi hè shì qǔ hè yǔ qìng liǎng zì yì tóng。gù dōng hàn yǒng chū yuán nián 107 nián hòu fāng yǒu hè shì。
一 ; 为「庆」氏所改,据《通志.氏族略》所载,春秋时齐桓公之孙公孙庆克,他的儿子庆封以父名为氏。东汉时有庆纯,任侍中,当时汉安帝之父为清河王刘庆,为毕清河王的名讳,庆纯改姓为「贺」氏(取「贺」与「庆」两字义同)。故东汉永初元年(107年)后方有贺氏。
èr wèi xiān bēi zú fù xìng suǒ gǎi。jù wèi shū guān shì zhì suǒ zài,nán běi cháo shí,běi wèi yǒu dài běi fù xìng hè lán shì suí wèi xiào wén dì nán qiān luò yáng hòu,dìng jū zhōng yuán,dài wéi hàn xìng hè shì。
二﹕为鲜卑族复姓所改。据《魏书.官氏志》所载,南北朝时,北魏有代北复姓「贺兰氏」随魏孝文帝南迁洛阳后,定居中原,代为汉姓「贺」氏。
hè zhī zhāng 659 744
贺知章(659~744)
zì jì zhēn,zì hào sì míng kuáng kè,táng yuè zhōu yǒng xīng rén。shì zhù míng de shū fǎ jiā。wǔ zé tiān shí jìn shì,guān zhì tài zǐ bīn kèmì shū jiān,gù shí chēng wéi hè jiān。shàn cháng cǎolì shū,yì shàn cháng wén cí,qí shī fēng gé dàn yǎ ér juàn yǒng,shí chū qiǎo sī。xìng kuàng dá,shàn shuō xiào,shì jiǔ,yǔ lǐ báizhāng xù děng rén jiāo wǎng pín fán。hòu wèi dào shì,yǐn jū yú jìng hú。xiǎng nián bā shí bā suì。。
字季真,自号四明狂客,唐越州永兴人。是著名的书法家。武则天时进士,官至太子宾客、秘书监,故时称为贺监。擅长草、隶书,亦擅长文辞,其诗风格淡雅而隽永,时出巧思。性旷达,善说笑,嗜酒,与李白、张旭等人交往频繁。后为道士,隐居于镜湖。享年八十八岁。。
hé běi guǎng píng jùn,jiāng sū kuài jī jùn,hé nán hé nán jùn。
河北广平郡,江苏会稽郡,河南河南郡。
仅供学习参考,难免有错误,欢迎批评指正。