尹
拼音版、注音及读音
yǐn yuán chū nbsp
「尹」源出 ;
yī yǐ guān wèi shì。jù fēng sú tōng yì yún: shī yǐn,sān gōng guān yě。shī jí tài shī,yǐn jí yǐn shì,zhí tóng tài shī。
一﹕ 以官为氏. 据《风俗通义》云: 师尹, 三公官也. 师即太师, 尹即尹氏, 职同太师.
èr yǐ yì míng wéi shì。jù tōng zhì shì zú lüè yǐ yì wèi shì suǒ zài,yǐn shì,shǎo hàn zhī zǐ fēng yú yǐn chéng,yīn yǐ wéi shì。zǐ sūn shì wèi zhōu qīng shì,shí cǎi yú yǐn。gù zhǐ zài jīn hé nán shěng xīn ān xiàn dōng nán,zhōu dài wéi jī nèi guó yī shuō zài jīn shān xī shěng xí xiàn dōng běi。qí hòu yì yǒu yǐn shì。
二﹕ 以邑名为氏. 据《通志.氏族略.以邑为氏》所载, 尹氏, 少旱之子封于尹城, 因以为氏. 子孙世为周卿士, 食采于尹. 故址在今河南省新安县东南, 周代为畿内国; 一说在今山西省隰县东北. 其后亦有尹氏.
yǐn xǐ
尹喜
zì gōng dù,zhàn guó shí qín rén,shēng zú nián bù xiáng。wèi hán gǔ guān yǐn,lǎo zi xī yóu,xǐ wàng jiàn zǐ qì,zhī yǒu zhēn rén dāng guò。lǎo zi zhì,shòu dào dé jīng wǔ qiān yán ér qù。qí zì zhù shū chēng guān yǐn zi。
字公度,战国时秦人,生卒年不详。为函谷关尹,老子西游,喜望见紫气,知有真人当过。老子至,授《道德经》五千言而去。其自著书称关尹子。
yǐn wén
尹文
zhàn guó qí xuān wáng zhì mǐn wáng shí rén,shēng zú nián bù xiáng。zhuāng zi tiān xià piān jiāng tā yǔ sòng xíng bìng chēng,hàn shū yì wén zhì liè rù míng jiā。zhe yǒu yǐn wén zi èr piān。
战国齐宣王至愍王时人,生卒年不详。庄子天下篇将他与宋钘并称,汉书艺文志列入名家。着有尹文子二篇。
gān sù tiān shuǐ jùn,hé běi hé jiān xiàn。
甘肃天水郡,河北河间县。
仅供学习参考,难免有错误,欢迎批评指正。